1. Trang chủ /
  2. Giọt nước mắt của đêm

Giọt nước mắt của đêm

thứ năm, 2/11/2023 22:30 GMT+07
Đêm xa hoa lộng lẫy chốn đèn màu, đêm nát nhàu những cánh hoa dập dềnh phố thị qua tay bao người mua kẻ bán. Đêm lang thang từng con ngõ nhỏ, gánh hàng rong còn đó nỗi lo cơm áo cho đàn con thơ. Màn đêm không lối, từng giọt nước mắt thấm đẫm trên chiếc gối của những người đàn bà, hay là của đêm?
Ảnh minh họa. Ảnh minh họa.

Ai đã từng trăn trở trong đêm chơi vơi, chắc có lẽ sẽ hiểu được những rối bời của những con người cô độc. Nhưng đàn ông sẽ không rơi nước mắt, họ uống vào từng ngụm đắng cay, chỉ có phụ nữ mới loay hoay, họ muốn say nhưng không thể nuốt thêm bất cứ thứ gì vào trong một con người đã chứa đầy thương tổn. Bao ẩn ức bị dồn nén lâu ngày cứ thế mà trào tuôn. Bao nhiêu giọt buồn, bao nhiêu giọt thương, bao nhiêu giọt vấn vương, tiếc nuối những điều xưa cũ. Bao nhiêu giọt chở lời ru dành cho đứa con thơ, bao nhiêu giọt theo giấc mơ trôi về chốn thiên đường mà người phụ nữ đã tưởng tượng nên, trong những chênh vênh cần một bàn tay nắm.

Giọt nước mắt của đêm không sắc màu nhưng nhiều lắm những hương vị đắng cay. Vị nhọc nhằn bao nỗi lo toan, vị xót xa thân phận những cánh hoa trôi theo dòng nước. Hương tiếc nuối một thời quá vãng, đêm chưa tàn mà giọt nước mắt vỡ đôi. Giọt nước mắt vô ngôn mà quằn nặng lòng đêm, bóng tối trũng sâu in hằn lên đôi mắt. Có bao nhiêu người đã đằng đẵng ôm trọn đêm thâu? Cố nói với nhau thật nhiều nên lời đã cạn khô, chỉ muốn trộn lẫn mình vào đêm đen để không ai nghe thấy những nức nở, những yếu mềm và cảm giác bất lực.

Giọt nước mắt của đêm đôi khi cũng vô hình, không ướt mi mà thấm vào hồn lạnh buốt. Giọt nước mắt đã thức suốt bao đêm mong chờ, bao nhiêu lần hy vọng, bấy nhiêu lần nát tan. Đôi khi dành cho những sám hối muộn màng, lỗi lầm vẫn vương mang dẫu cho người đời đã muôn lần tha thứ. Còn những giọt nước mắt giã từ những dấu yêu ngày cũ, sẽ bâng khuâng cho đến bao giờ? Bao giờ hết nợ, bao giờ hết duyên, bao giờ hết những muộn phiền trong màn đêm se thắt.

Đêm có vô tình không khi đi qua bao nhiêu là nước mắt? Sao đêm vẫn nhập nhoạng ánh đèn giấu ánh buồn dưới những lớp phấn son? Đêm ôm vào lòng những thân phận nổi trôi để rồi cũng chính đêm đã lặng yên nhìn những giọt nước mắt ngàn đêm lặng lẽ. Hay là đêm cũng biết thương người cô độc, nên dốc trọn tàn canh bên thềm vắng trăng tàn.

Ai đi qua vô vàn dâu bể tang thương, ai đang trên bước đường gập ghềnh không định hướng, ai còn vướng những điều không thể buông bỏ, ai cũng dừng nơi đó một mình, đắm chìm trong giọt nước mắt của đêm!