Mùa gió nắng lao xao
Khoảng khắc mùa đi qua mùa lòng ta bỗng dưng dịu mềm lắm. Nắng vừa ấm, óng như mật, không đủ làm rơi những giọt mồ hôi oi nồng. Gió lao xao mát lành thoáng chút lạnh se sẽ, vừa đủ để lòng ta dịu dàng, vừa đủ để lòng ta luyến nhớ, dễ dàng mỉm cười với từng người ta quen trên phố, dễ dàng bỏ qua những giận hờn rất khẽ, quên thật nhanh những bực dọc bất ngờ và thường trở lòng nhớ tới những bóng người đã lâu không gặp. Tưởng như lại về trong mùa gió trở năm nào, đứng dưới cánh tràm rơi vương đầy trên tóc mây nơi bến bờ có gió nắng lao xao. Có một màu áo trắng hoá mê say.
Ảnh minh họa
Dẫu nắng có buông dài hết thảy giữa trời mây, thì gió vẫn uyển mình giữa mênh mang hoa cỏ, gió đem lạnh về tìm gặp những chiếc khăn đan. Gió hát lao xao trên từng nhánh lau gầy, lại gợi buồn thương chân người viễn xứ. Những bông hoa dại ven bãi cỏ bờ đê vẫn da diết hoài những tâm tình không nói. Là những mối tình vì bởi chia xa mà hoá tình thành vĩnh cửu, hoá thành lau sậy mãi buông trong mịt mờ, rung rinh thân mềm chôn nỗi nhớ người đi xa. Liệu có mùa nào dẫn bước chân cũ quay về tìm hoa không? Để mỗi mùa qua, gió nắng lại lao xao trên mỗi nhánh hoa mềm.
Có những ngày ta rong ruổi trên đường, mở hết khẩu trang áo nắng để da mềm miên man cùng gió. Để lòng ta rộng thênh thang, để tim ta đừng chật chội bởi nhớ nhớ quên quên của nếp trở tuổi trưởng thành. Để ta thấy mình cũ kỹ như là quá khứ, như mùa đông nào đó ngồi lặng im bên ô cửa sổ bằng sắt màu xanh thiên thanh mỏng, ngắm hàng tràm vàng phía xa và thả trôi lòng giữa hồn nhiên cây cỏ. Rồi chợt buồn thương những nhành hoa không màu sắc. Xót xa lòng thoáng hoài niệm xa xôi.
Ta bỗng thương những hạt nhựa trống trải trên cây, nơi chỗ cuống lá rụng, còn đó những run rẩy xa xót của cành. Hãy nhẹ nhàng thương cây mùa rụng lá, nếu tình yêu là chiếc lá màu xanh, ta sẽ hiểu nỗi đau của cây mùa lá rụng. Phải vậy chăng?