Đọc hoài niệm, cảm nỗi lòng cùng “Hà Nội chưa xa đã nhớ”
Là thể loại không đòi hỏi quá nhiều ở kỹ thuật viết như truyện ngắn, tiểu thuyết nên đọc tản văn, với tôi, rất nhẹ nhàng vì không phải “căng mình ra” với những tuyến nhân vật, tình huống…
Có lẽ vì thế mà tôi “nghiện” tản văn nói chung và tản văn của tác giả Vy Anh nói riêng. Mỗi tuần, tôi đều được “thụ hưởng” những câu văn đầy mỹ cảm, những rung động, những phát hiện tinh tế của tác giả về cuộc đời, về con người Hà Nội. Và giờ đây, tôi đọc “Hà Nội chưa xa đã nhớ” cũng với tâm trạng như thế!
Tản văn Vy Anh viết ngắn gọn mà lắng đọng, đẹp như một bộ phim có kết thấm chất nhân sinh với đong đầy “lưu luyến”. Tôi nghĩ, với người viết, quan trọng nhất là họ giữ được dòng chảy suy tư, sự trải nghiệm, góc nhìn cuộc sống.
Theo năm tháng, mỗi tác giả sẽ tự tìm ra cho mình một màu sắc văn phong riêng. Tác giả Vy Anh đã làm được điều đó. Giờ đây, bạn đọc thân thiết dễ dàng nhận ra “giọng văn” của chị trong dòng chảy văn chương phong phú.
Khi gấp lại những trang cuối của tập tản văn này, ký ức về một Hà Nội tươi đẹp bỗng ùa về trong tôi. Chính xác hơn, những ký ức đó được khơi lên từ những trang viết với “chơi vơi” nỗi nhớ mặc dù “chưa xa” Hà Nội của tác giả.
Thưởng lãm cả tập tản văn, tôi bỗng thấy lòng mình thanh thoát hơn. Dường như, thoảng đâu đây làn hương của một đóa hoa đang nở, một vị ngọt mát lành đang thấm trong tâm hồn, một giọt nắng lung linh đang reo vui trên vòm lá.
Vâng, chính những hoài niệm đẹp, góc nhìn nhân văn trong tác phẩm của Vy Anh đã chạm đến cảm xúc, khiến người đọc thêm yêu Hà Nội.