1. Trang chủ /
  2. Văn hóa - Giải trí /
  3. Gặp lại Hà Nội - chạm miền ký ức

Gặp lại Hà Nội - chạm miền ký ức

thứ bảy, 27/5/2023 00:10 GMT+07
Người ta bảo, ký ức luôn là điều gì đó thân thương lắm! Ký ức với tôi về Hà Nội trôi qua, dù vui hay buồn tôi cũng đều nhớ. Tôi xếp tỉ mỉ từng kỷ niệm trong ngăn trái tim. Để làm gì ư? Để tôi tưới tắm tâm hồn mình, một ngày nào đó khô cằn giữa dòng đời xuôi ngược, nhớ về những tháng ngày thân thương của tuổi trẻ, được vuốt ve quá khứ đã đi qua, tự níu cảm xúc xa xưa như một phép màu, trở về ôm ấp.
Ảnh minh họa

Ngày ấy, cũng vào tiết trời mùa thu này. Tôi cùng anh rong ruổi khắp phố phường trên chiếc xe máy cà tàng mà lòng rộn ràng hạnh phúc. Con phố Giảng Võ xanh ngắt hàng cây cổ thụ đứng bóng thời gian. Tôi thảng một nét cười trong gió, niềm vui dâng ngập tràn, như chiều thu ngày hôm ấy, nắng trài dài vương khắp không gian. Nắng soi vào đôi mắt biếc của anh, anh nhoẻn miệng cười. Tôi vẫn nhớ hai chiếc lúm đồng tiền trên má anh ẩn hiện. Hà Nội ngày ấy, mùa thu đẹp biết bao!

Ảnh minh họa

Sáng nay, ghé nơi chốn xưa, tự nhiên gặp lại tôi của ngày rất xa chưa cũ. Mùa thu, một mình dạo bước trên con đường vắng, con đường còn ướt sương đêm chưa kịp tan. Một mùi cốm len lỏi vào không gian, cốm làng Vòng nhưng xanh non trên con đường Xuân Thủy - Cầu Giấy. Cô bán hàng đội nón lá, đôi má chẳng còn hây hây. Nét thời gian hằn lên từng làn da cô rám nắng. Chỉ có hạt cốm vẫn ủ mình trên đôi quang gánh, một mùi thơm buông trên lá sen cuối hạ xanh rền. Tôi níu bước chân lên cất tiếng gọi “cốm ơi!”.

Ánh nắng chiều buông ngả soi bóng mặt hồ Gươm. Tôi gặp người bạn xưa từng gọi nhau là tri kỷ. Kem Thủy Tạ chiều hồ Tây thật thi vị, thu cuối mùa, lạnh rất sâu. Những câu chuyện kể mãi từ rất lâu, nhưng vẫn chưa đủ cho buổi gặp nhau vội vã. Mắt tôi tan vào chiều, theo bước chân đôi bạn trẻ đang yêu, họ đang đi dạo dưới trời thu ươm nắng. Họ sẽ lại nối tiếp cuộc đời, nối tiếp mùa thu lãng đãng rơi trên khuông nhạc, bầy sâm cầm nào còn vỗ cánh nơi đây?

Thoáng cái đã trưa, ào cái đã chiều, phố lên đèn, gió heo may lành lạnh. Những ngả đường lấp lánh ánh đèn, khoe một màu vàng giống mùa thu chiều nay tỏa nắng. Tôi khăn gói bắt xe khách trở về chóng vánh. Còn lưu luyến, đặc quánh một nét thu. Hà Nội vẫn mênh mang, Hà Nội thương nồng nàn. E ấp trong tôi kỷ niệm ngọt ngào êm như gối ngủ. Đi qua con đường chẳng kịp nhìn tên, chỉ thấy hương hoa sữa thân quen khẽ len lỏi. Hương hoa sữa ngọt phảng phất, nhắc tôi chạm vào từng kỷ niệm ngày xưa. Ngày ấy, anh vẫn đón đưa, và Hà Nội vẫn trong như trời thu nắng sớm…